Trang 2 trong tổng số 8
Chương 5
Con gà giò đen
Mỗi buổi sáng Sophie đều đi với mẹ vào sân nuôi gà vịt. Bà de Réan đã cho ấp những quả trứng để nở ra những con gà mái có lông tuyệt đẹp. Mỗi ngày bà đều cùng với Sophie đến xem những con gà con đã ra khỏi trứng của chúng chưa. Sophie mang theo bánh mì trong một cái rổ nhỏ, cô bóp vụn ra cho những con gà mái. Sophie reo cười, chạy nhảy. Những con gà mái chạy theo cô: điều đó làm cô rất đỗi thích thú.
Bấy giờ, mẹ cô đang bước vào một hành lang dài và đẹp là nơi ở của những con gà mái. Sophie tới gặp bà khi tất cả bánh mì của cô đã được bóp vụn. Cô thích thú nhìn những chú gà con vừa chui ra khỏi lớp vỏ của chúng. Một buổi sáng, khi So-phie bước vào chuồng gà, cô thấy mẹ đang nâng niu một chú gà con đẹp tuyệt, ra đời đã một tiếng đồng hồ.
Sophie - A! Chú gà con xinh quá, mẹ ơi!
Lông nó đen như lông một con quạ.
anh sex
truyện sex hay
phim sex hay
truyện ma kinh dị
Bà de Réan đặt nó trở lại bên con gà mái đang ấp. Bà vừa mới đặt nó xuống thì con gà mẹ mổ một phát ra trò vào con gà con đáng thương. Bà de Réan vỗ một cái vào mỏ con gà mái hung dữ, nâng con gà con đang vừa ngã vừa kêu chiêm chiếp lên, rồi lại đặt nó xuống bên con gà mái. Lần này con gà mái trở nên dữ tợn, mổ vào con gà con đáng thương hai, ba nhát và rượt đuổi nó khi nó tìm cách quay trở lại.
Bà de Réan chạy tới bắt lấy con gà con sắp bị mẹ nó giết chết tới nơi.
- Chúng ta sẽ làm gì với con gà con này đây?
- Bà nói. - Không thể để nó ở với người mẹ ác độc của nó, có thể gà mẹ sẽ giết nó. Nó đẹp quá và dù sao mẹ vẫn muốn nuôi nó.
Sophie - Mẹ này, mẹ hãy để nó vào một cái thúng lớn trong phòng chơi của con. Chúng ta sẽ cho nó ăn, và khi nó lớn, chúng ta sẽ đưa nó trở lại chuồng gà.
Bà de Réan - Mẹ nghĩ con có lý. Con hãy cho nó vào cái rổ đựng bánh mì của con và mang nó đi. Chúng ta sẽ thu xếp cho nó một cái giường..Sophie chuẩn bị cho chú gà con một món ăn gồm trứng, bánh mì và sữa mà cô đã nghiền nát và trộn lẫn trong một tiếng đồng hồ. Con gà con đau đớn, nó buồn bã, nó không muốn ăn, nó chỉ nhiều lần uống nước lạnh.
Ba ngày sau những vết thương của gà con được chữa lành, và nó dạo chơi trước bậc thềm của khu vườn. Một tháng sau, nó đã có được một vẻ đẹp đáng chú ý và rất to con so với tuổi của nó. Lông nó màu xanh đen thật hiếm thấy, trơn láng và óng ánh như thể nó vừa từ trong nước bước ra. Mỏ và chân màu hồng, dáng đi oai vệ đầy tự hào, đôi mắt lanh và sáng. Người ta không bao giờ trông thấy một con gà giò nào đẹp hơn.
Sophie đảm trách việc chăm sóc con gà. Cô mang thức ăn đến cho nó. Cô canh giữ khi nó dạo chơi trước nhà. ít ngày sau, người ta phải đưa nó vào chuồng, bởi nhiều lúc Sophie phải chạy theo nó. Thậm chí có lần nó đã suýt chết chìm. Thế là mẹ cô cấm cô không được để nó ra khỏi chuồng.
- ở đây có nhiều kên kên có thể cướp nó đi.
- Bà de Réan nói.
Nhưng Sophie, vốn không hay vâng lời, vẫn tiếp tục lén lút thả nó ra. Một bữa nọ, cô mang con gà giò ra trước nhà. Nó mê mải tìm kiếm những con mòng và những con sâu trong cát. So-phie lo chải gỡ tóc cho con búp bê của cô cách đó vài bước. Khi ngước mắt nhìn lên cô kinh ngạc thấy một con chim to tướng với cái mỏ quặp hình móc câu đang đáp xuống cách con gà giò vài ba bước. Nó dữ tợn nhìn con gà giò và nhìn Sophie vẻ sợ hãi. Con gà giò không động đậy, nó ngồi xệp xuống run rẩy.
- Con chim mới lạ lùng làm sao! - Sophie nói.
Cùng lúc đó, con chim kêu lên một tiếng man rợ xé tai và xông vào con gà giò, tóm gọn nó trong những cái vuốt, rồi vỗ cánh bay mau.
Sophie lặng người sững sờ. Người mẹ đã chạy tới khi nghe tiếng kêu của con chim. Bà hỏi Sophie chuyện gì xảy ra. Sophie kể lại rằng một con chim đã cướp đi con gà giò.
- Điều đó có nghĩa là con chim kia là một con kên kên, con đã để nó cướp đi con gà giò xinh đẹp của mẹ. Giờ đây con chim hung dữ đó đã giết, đã cắn xé nó. Còn con sẽ phải trở về phòng con, con sẽ ăn tối và sẽ ở lại đó cho tới chiều nay, để tập vâng lời hơn vào một lần khác..Sophie cúi đầu, buồn bã đi về phòng mình.
Cô ăn tối với món súp và đĩa thịt chị vú mang vô cho cô. Chị vú vốn rất yêu cô nên chị đã khóc khi thấy cô khóc. Sophie khóc cho con gà giò đáng thương mà cô sẽ còn tiếc thương lâu lắm.
Chương 6
Con ong
Một bữa nọ, Sophie và Paul, anh họ của cô, đang chơi trong phòng, họ vui chơi bằng cách bắt những con ruồi. Bắt được chúng, họ bỏ vào một cái hộp giấy cha họ đã làm cho.
Khi đã bắt được nhiều ruồi, Paul muốn thấy chúng làm gì trong hộp.
- Hãy đưa cho anh cái hộp, - cậu nói với So-phie lúc đó đang cầm chiếc hộp, - chúng ta hãy nhìn xem những con ruồi đang làm gì.
Sophie đưa cho Paul cái hộp. Chúng thận trọng mở hé một cánh cửa con của cái hộp. Paul ghé mắt sát vào chỗ hở và kêu lên:
- A! Buồn cười thật! Chúng bay loạn xạ! Chúng đánh nhau. Một con đang cắn chân cô bạn của nó kìa... những con khác đang giận dữ... ồ! Chúng nó đấu đá nhau dữ dội làm sao! Có mấy con rơi xuống kìa! Chúng đang nhổm dậy kìa....- Đến lượt em, để em nhìn với, anh Paul. -Sophie nói.
Paul không đáp, vẫn tiếp tục nhìn và kể lại điều cậu trông thấy.
Sophie sốt ruột, cô nắm một góc hộp và kéo nhẹ. Paul lại kéo về phía cậu. Sophie tức giận, kéo mạnh hơn một chút. Paul kéo mạnh hơn nữa. So-phie làm cho cái hộp bị xô động mạnh đến rách toang. Những con ruồi bay ào ra ngoài và đậu trên mắt, trên má, trên mũi của Paul và Sophie, họ phải vỗ mạnh lên người để đuổi chúng.
- Đó là lỗi của anh, - Sophie nói với Paul, -nếu anh chiều em hơn, anh đã đưa cho em cái hộp và chúng ta đã không làm nó rách.
- Không, đó là lỗi của em! - Paul đáp. - Nếu em không nóng ruột đợi cái hộp thì chúng ta vẫn còn nó.
Sophie - Anh ích kỷ, anh chỉ nghĩ tới anh thôi.
Paul - Còn em thì giận dữ như những con gà tây trong trang trại.
Sophie - Tôi không muốn chơi với một cậu con trai hung dữ như cậu, thưa cậu.
Paul - Tôi cũng vậy, tôi không muốn chơi với một cô gái hung dữ như cô, thưa cô.
Và cả hai đều dỗi, mỗi người đi về cái góc của mình. Sophie mau chóng cảm thấy buồn chán, nhưng cô muốn cho Paul tin rằng cô vẫn vui đùa thích thú, thế là cô bắt đầu hát. Bỗng nhiên, cô vui lên hẳn khi thấy một con ong to tướng đang đậu yên lặng ở một góc của cửa sổ. Sophie biết loài ong hay đốt, vì vậy cô không tìm cách bắt nó bằng các ngón tay của mình. Cô rút khăn tay trong túi, nhẹ nhàng đặt lên con ong và tóm lấy nó trước khi con vật đáng thương kịp bay thoát.
Đang buồn chán, Paul nhìn Sophie và thấy cô đang bắt ong.
- Em sẽ làm gì với con vật này? - Cậu hỏi Sophie.
Sophie, gay gắt. - Hãy để em yên, đồ hung dữ, chuyện này không can hệ tới anh.
Paul - Cô bé hung dữ, đi đi! Anh không muốn nói với em tiếng nào nữa.
Và Paul xoay ghế lại để khỏi trông thấy So-phie đang lại bận rộn với con ong của cô. Cô nhấc thật nhẹ một góc khăn tay, siết nhẹ con ong giữa các.ngón tay qua lớp khăn để nó khỏi bay, và rút con dao nhỏ trong túi ra.
- Mình sẽ cắt đầu nó, - cô nghĩ thầm, - để trừng phạt nó về tất cả những vết đốt nó đã gây ra.
Quả nhiên, Sophie đặt con ong xuống đất đồng thời vẫn giữ nó qua lớp khăn, rồi bằng một nhát dao cô cắt đầu nó. Tiếp theo, vì thấy chuyện đó cũng vui, cô tiếp tục cắt nó ra từng mảnh.
Cô quá bận bịu với con ong nên không nghe tiếng mẹ cô bước vào. Thấy cô quỳ gối và gần như bất động, bà rón rén tới gần xem cô đang làm gì. Bà trông thấy cô đang cắt cái chân cuối cùng của con ong đáng thương.
Phẫn nộ trước sự hung ác của Sophie, bà de Réan kéo mạnh tai cô.
Sophie kêu lên một tiếng, đứng phắt dậy và run rẩy trước mẹ.
- Cô là một con bé ác độc, cô làm cho con vật này đau đớn, bất chấp những gì tôi đã nói khi cô ướp muối những con cá của tôi.
Sophie - Mẹ ơi, con bảo đảm với mẹ là con quên.
Bà de Réan - Tôi sẽ làm cho cô nhớ, thưa cô, trước hết bằng cách tước con dao của cô, tôi sẽ chỉ trả lại cô trong một năm, tiếp theo bắt cô phải đeo trên cổ những mảnh ong này xâu trong một dây băng cho tới khi nào chúng rơi xuống thành tro bụi.
Sophie chỉ hoài công cầu xin, van nài mẹ đừng bắt cô mang con ong như vòng đeo cổ, mẹ cô đã sai đem tới một dây băng màu đen, bà xâu những mảnh của con ong và đeo chúng vào cổ Sophie.
Trong một tuần, những mảnh ong vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng một hôm, trong lúc chơi đùa Paul đã làm bẹp chúng đến nỗi chỉ còn lại dây băng. Cậu chạy báo cho dì cậu, bấy giờ bà mới cho phép cậu tháo sợi dây con ở cổ Sophie. Và từ đó cô không bao giờ làm đau đớn một con vật nào nữa..
anh sex
truyện sex hay
phim sex hay
truyện ma kinh dị
Chương 7
Mái tóc ướt
Sophie rất đỏm dáng. Tuy vậy cô lại không xinh đẹp. Cô có một khuôn mặt to, rất tươi vui, với đôi mắt xám xinh đẹp, một chiếc mũi hỉnh khá to, một chiếc miệng rộng luôn sẵn sàng để cười, một mái tóc vàng, không xoăn, cắt ngắn như tóc con trai. Cô thích mặc đẹp nhưng cô luôn ăn mặc cẩu thả, mùa đông cũng như mùa hạ, chỉ một chiếc áo dài giản dị bằng vải trúc bâu trắng, hở vai và tay ngắn, đôi vớ hơi rộng và đôi giày bằng da đen. Không bao giờ có nón lẫn găng tay.
Mẹ cô nghĩ tốt nhất là tập cho cô quen với nắng, mưa, gió và cái lạnh.
Điều Sophie mong muốn nhiều nhất là có được một mái tóc xoăn. Đây là điều khốn khổ nhất mà cô đã tưởng tượng ra.
Một buổi chiều, mưa rất lớn và trời nóng bức đến nỗi các cửa sổ và cửa ra vào phải mở toang.
Sophie đang đứng bên cửa. Mẹ cô đã cấm cô ra ngoài, thỉnh thoảng cô đưa tay ra để đón mưa, rồi cô vươn cổ ra một chút để đón vài giọt mưa trên đầu. Cô nhớ tóc Camille xoăn hơn khi ướt.
- Nếu mình làm ướt mái tóc của mình, - cô nói, - có thể nó sẽ xoăn.
Vậy là Sophie đi ra ngoài bất chấp trời mưa, thò đầu dưới máng xối sung sướng đón nhận tất cả dòng nước mưa. Khi tóc đã ướt đẫm, cô trở vô phòng khách vừa bắt đầu lau đầu bằng chiếc khăn tay vừa chăm chút cho tóc dựng ngược lên để làm cho chúng xoăn.
Sophie muốn chạy trốn vào phòng mình khi cô phải đối mặt với mẹ. Nhưng Sophie vẫn đứng im và run rẩy. Mình mẩy ướt đầm, mái tóc dựng đứng. Mẹ cô bật cười.
- Đây là một ý tưởng tốt đẹp mà cô có được đấy. - Bà nói. - Cô vẫn không vâng lời như mọi khi. Để phạt cô, cô sẽ phải ăn tối trong tình trạng như thế này, tóc chĩa lên trời, áo ướt đầm, để cha cô và Paul, anh họ cô, trông thấy những phát minh đẹp đẽ của cô.
Bà de Réan vừa dứt lời, Paul bước vô cùng ông de Réan. Cả hai dừng bước sững sờ trước cô.bé Sophie đáng thương đang đỏ mặt, xấu hổ, buồn rầu và trông rất buồn cười; thế là cả hai cùng phá lên cười.
Bà de Réan - Đương nhiên đây là một phát minh để làm cho tóc nó xoăn. Nó rất muốn tóc nó xoăn như tóc của Camille, cô bé ấy đã thấm ướt chúng để làm cho chúng xoăn. Sophie đã nghĩ mình cũng sẽ được như vậy.
ông de Réan - Muốn đỏm dáng thì như vậy đó! Người ta muốn trở nên xinh đẹp nhưng cuối cùng lại biến mình thành xấu tệ.
Paul - Sophie đáng thương, em hãy lau cho khô mau đi!
Bà de Réan - Không, nó sẽ phải ăn tối với mái tóc dựng đứng đẹp đẽ như thế.
Paul, ngắt lời bà giọng đầy thương cảm. -ồ!
Thưa dì, con xin dì hãy tha cho nó. Sophie đáng thương, trông nó mới khốn khổ làm sao!
ông de Réan - Anh cũng đồng ý với Paul, em yêu à, anh xin em tha thứ cho con lần này.
Nếu nó còn tái phạm chúng ta sẽ phạt nặng hơn.
Sophie - Con cam đoan với cha là con sẽ không làm vậy nữa.
Bà De Réan - Để làm vui lòng cha cô, tôi cho phép cô vào phòng thay đồ, nhưng cô sẽ không được ăn tối với chúng tôi.
Sophie phải ăn tối một mình trong phòng sau khi đã chải gỡ tóc và mặc quần áo.
Từ hôm đó, Sophie không còn thử dầm mưa để làm cho tóc xoăn nữa.
Chương 8
Đôi lông mày bị cắt
Còn một điều nữa Sophie rất mong muốn là có được đôi lông mày thật đậm. Một bữa người ta nói trước mặt cô là cô bé Louise de Berg có thể sẽ xinh đẹp hơn nếu có lông mày. Sophie có đôi lông mày thưa, chúng lại có màu vàng nhạt đến nỗi thật khó mà nhận ra nó có hay không.
Cô cũng nghe nói rằng để làm cho lông mày rậm và tóc mọc dày thêm, người ta phải thường xuyên cắt chúng.
Một hôm, Sophie ngắm mình trong gương và thấy lông mày mình quá thưa thớt.
- Vì tóc sẽ mọc dày hơn khi người ta cắt chúng, - cô tự nhủ, - nên lông mày vốn là những sợi tóc nhỏ cũng phải làm vậy. Mình sẽ phải cắt để chúng mọc lại thật dày.
Thế là Sophie lấy kéo cắt đôi lông mày càng ngắn càng tốt. Cô ngắm mình trong gương, nhưng thấy điều đó chỉ tạo cho cô một khuôn mặt rất buồn cười, nên cô không dám trở vô phòng khách.
- Mình sẽ đợi, - cô nói, - tới khi bữa ăn tối dọn ra, mọi người sẽ không nghĩ tới việc nhìn ngắm mình trong lúc ngồi vào bàn.
Nhưng vì không thấy cô tới, mẹ cô đã sai Paul tìm cô.
- Sophie, Sophie, em ở đó hả? - Paul vừa kêu lên vừa bước vô. - Em làm gì đó? Ra ăn tối đi.
- Dạ, dạ, em tới đây. - Sophie vừa trả lời vừa đi thụt lùi để Paul không trông thấy cặp lông mày đã bị cắt của cô.
Sophie đẩy cửa bước vô.
Cô vừa mới đặt chân vô phòng khách mọi người trông thấy cô đã phá lên cười.
- Cái mặt gì kỳ vậy? - ông de Réan kêu lên.
- Nó đã cắt lông mày! - Bà de Réan sửng sốt.
- Trông nó buồn cười làm sao! Trông nó buồn cười làm sao! - Paul nói..- Thật lạ lùng, đôi lông mày bị cắt làm nó thay đổi biết mấy. - ông d’Aubert, cha của Paul nhận xét.
- Tôi chưa bao giờ trông thấy một khuôn mặt nào kỳ dị vậy. - Bà d’Aubert tuyên bố.
Sophie tay buông thõng, đầu cúi gầm, không biết ẩn núp nơi đâu. Do đó cô thấy hài lòng phần nào khi mẹ bảo cô:
- Cô hãy biến về phòng cô đi, thưa cô, cô chỉ toàn làm những trò ngu ngốc. Cô hãy đi ra ngoài, mong rằng suốt tối nay tôi sẽ không phải gặp cô nữa.
Sophie bước ra. Đến lượt chị vú bắt đầu cười khi thấy khuôn mặt to bự đỏ lựng không có lông mày của Sophie. Sophie có đổ quạu cũng vô ích, ai trông thấy cô cũng bật cười và khuyên cô nên dùng than vẽ vào chỗ lông mày bị cắt. Một hôm, Paul mang tới cho cô một cái gói bé tí cột dây được niêm phong cẩn thận.
- Đây này, Sophie, cha anh gởi cho em một món quà. - Paul nói với chút tinh nghịch.
- Cái gì vậy? - Sophie vừa nói vừa hấp tấp cầm lấy gói quà.
Gói quà được mở ra: bên trong đựng một cặp lông mày to tướng, dày cộm.
Sophie đỏ mặt, tức tối ném chúng vào mũi Paul lúc đó đang vừa tìm cách lủi trốn vừa phá lên cười.
Lông mày của cô phải mất sáu tháng mới mọc lại nhưng chúng không bao giờ rậm như Sophie mong ước. Do vậy từ đó trở đi Sophie không bao giờ tìm cách tự tạo cho mình cặp lông mày xinh đẹp nữa..
anh sex
truyện sex hay
phim sex hay
truyện ma kinh dị
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét