Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Thằng Người Gỗ-3_đọc truyện sex hay việt

Trang 3 trong tổng số 14
Chương 6



Bích nô cô gác chân lên lò mà ngủ. Qua hôm sau, lúc trở dậy cặp chân đã bị đốt cháy.

Đêm hôm ấy thật rùng rợn. Giông nổi lên ầm ầm, chớp sáng cả trời. Gió lạnh buốt thổi tung bụi lên mù mịt. Ở đồng quê gió thổi vào rặng cây nghe rào rào và tiếng cây gãy kêu răng rắt. Bích nô cô tính rất sợ giông và sét, nhưng mà đói sức còn mạnh hơn.
anh sex
truyện sex hay
phim sex hay
truyện ma kinh dị

Vừa ra khỏi nhà, nó liền chạy một mạch. Chạy được khoảng chừng trăm bước thì đến mấy cái nhà gần hơn cả. Nó đã mệt nhoài, mệt le lưỡi. Nhưng nó vẫn thấy tối mò và vắng vẻ. Các cửa hàng đếu đóng.
Bích nô cô vừa đói vừa thất vọng, chạy đến nắm lấy dây chuông dật liên hồi. Nó nghĩ rằng thế nào rồi cũng có người chạy ra cửa sổ.

Một ông già đầu đội mũ ấm, mở cửa lầu nhìn xuống, hỏi một giọng hết sức giận dữ.
- Ai hỏi gì mà giờ này cón khuấy rầy đó?
- Xin cụ làm ơn bố thí cho cháu một miếng bánh.
- Đợi đó rồi ta đem ra cho!
Ông già nghĩ bụng: Chắc đây là một thằng nhải con nào hay có cái lối réo chuông để phá rối giấc ngủ của kẻ khác.
Nửa giờ sau, cánh cửa lại mở. Ông già gọi Bích nô cô mà nói:
- Xích tới chút nữa và ngã mũ ra!
Bích nô cô chưa có mũ. Nó vừa tiến đến ít bước thì bỗng bị cả một chậu nước đổ từ trên lầu đổ xuống như người ta tưới cho hoa khỏi héo.

Nó trở về, ướt như chuột lột, vừa đói vừa rét. Nó đứng không vững nữa, phải ngồi trệt xuống, hai chân gác lên lò than đỏ. Thế rồi nó ngủ quên. Cặp chân gỗ bắt lửa cháy. Nó ngún mãi thành than, rồi thành tro.
Bích nô cô vẫn ngủ, vẫn ngáy như không phải là chân của nó đang bị cháy.
Rạng ngày nó tỉnh giấc và nghe có tiếng gõ cửa.
- Ai đó?
Nó vừa ngáy vừa dụi mắt hỏi:
- Tao đây!
- Tiếng đó là tiếng của Gia Bích.



Chương 7

Lão Gia Bích lúc về nhà đã đưa các thức ăn của lão cho Bích nô cô ăn.

Mắt đang còn ngáy ngủ nên Bích nô cô không biết rằng cặp chân của nó đã cháy mất. Khi nghe tiếng bố kêu, nó đứng lên để chạy ra mở cửa. Nhưng nó nhào luôn mấy vòng rồi ngã xuống một cái « rầm », nằm dài giữa nhà.
Đúng ngoài đường, Gia Bích lại lên tiếng gọi mở cửa.
Thằng người gỗ vừa lăn lộn vừa khóc:
- Không! Con mở không được!
- Sao lại không được?
- Vì hắn ăn mất cặp chân của con đi rồi.
- Ai ăn?
- Con mèo!

Vì trong lúc ấy Bích nô cô trông thấy con mèo đang đùa với cặp chân cháy thành than của nó.
- Mày hãy mở cửa ra không thì liệu hồn với tao!
- Khổ quá! Con đứng lên không được, phải đi bằng đầu gối.
Gia Bích tưởng những lời ta thán ấy là thằng người gỗ bịa ra để đánh lừa lão. Và muốn cho nhanh chóng, lão nhảy qua tường để vào ngả cửa sổ. Lão định lúc vào nhà sẽ sửa cho Bích nô cô một mẻ, nhưng khi trông thấy nó nằm lăn ra đất, cụt mất hai chân thì liền động lòng thương hại. Lão nắm cổ lôi nó dậy, ôm vào lòng và vuốt ve nó. Hai giòng lệ của lão từ từ chảy xuống má, lão vừa nói vừa khóc:
- Bích nô cô con ơi! Sao con lại để cho cháy chân như vậy?
- Con cũng chẳng rõ vì sao nữa bố ạ! Nhưng con đã trải qua một đêm khủng khiếp. Có lẽ chết con cũng không quên.

Trời sấm chớp, mà bụng con thì đói quá. Con Dế Mèn nó nói với con thế này:
- Vì mày nghỗ nghịch nên gặp như vậy là đáng lắm. và con nói:
- Này, Dế Mèn mày hãy coi chừng.
Nó vẫn nói tiếp:
- Mày chỉ là một thằng ngưòi gỗ, đầu mày lại bằng gỗ!
Thế là con lấy búa ném nó chết quách. Thật ra có phải bản thân con muốn giết nó đâu! Con bắt một cái son lên trên lò. Con gà con chui ra ngoài và nói nói:
- Tôi cáo từ đã nhé!
Cũng vì thế nên lão già đội mũ mới thò đầu ra ngoài cửa mà gọi:
- Bước tới ít bước nữa và ngã mũ ra!

Con bị một chậu nước xối xuống đầu chỉ vì đã xin lão một miếng bánh. Nào có điều gì là đáng xấu hổ đâu! Phải không bố?
Thế mà bụng con vẫn không sao hết đói, còn cặp chân thì cháy mất rồi . Hu…hu…!
Bích nô cô la khóc rền rĩ tưởng xa mấy cây số cũng nghe rõ.
Tuy những lời của Bích nô cô thuật lại không có thứ tự, nhưng Gia Bích vẫn hiểu rằng: Hiện Bích nô cô đang sắp chết đói. Lão lấy trong túi ra ba quả lê và nói:
- Ba quả lê này là của bố đem về để bổ ăn, nhưng bố vui lòng cho con đấy! Con ăn đi cho khỏe!
- Nếu bố muốn con ăn thì bố hãy gọt vỏ đi đã!
Gia Bích ngạc nhiên nói:
- Bố không ngờ mồm miệng con lại thanh bai như thế! Nhưng đâu có hay ho gì đâu con! Trên đời này ta phải tập quen từ lúc còn bé, không nên kén ăn làm gì. Vì ai mà biết trước được tương lai sẽ xoay chuyển ra thế nào? Cứ trông bao nhiêu người đó thì đủ biết.

Bích nô cô đáp:
- Bố nói rất phải. Nhưng có bao giờ con ăn một thứ trái gì mà không gọt vỏ đâu! Vì con không chịu đưọc những cái vỏ ấy.
Gia Bích lấy dao ra kiên nhẫn ngồi gọt cho xong ba quả lê, còn vỏ thì bỏ lại một cụm ở góc bàn.
Bích nô cô chỉ nhai vèo có hai miếng là hết cả quả lê thứ nhất. Nó định ném đi cái cùi đi thì Gia Bích ngăn lại mà bảo:
- Không nên bỏ một thứ gì cả, trên đời này chẳng có vật gì là vô dụng.
Bích nô cô phản đối một giọng hằn học:
- Bố nói đúng đấy, nhưng con không ăn cùi lê được kia mà!
- Biết đâu đấy! Cứ trông bao nhiêu người đó thì đủ biết!

Gia Bích chỉ trả lời thế, không lộ một chút tức giận.
Đáng lẽ ném ra cửa sổ, thì bây giờ mấy cái cùi lại sắp ở góc bàn, cạnh đống vỏ.
Sau khi nhai ngấu, nhai nghiến hết ba quả lê, Bích nô cô ngáp dài một cái và phàn nàn:
- Thế mà vẫn còn đói!
- Nhưng bố hết cả rồi!
- Thật hết cả rồi hả bố?
- Bố chỉ còn đống vỏ và mấy cái cùi lê này thôi!
- Cũng được! Chẳng có gì hãy ăn thử một vài cái vỏ vậy.

anh sex
truyện sex hay
phim sex hay
truyện ma kinh dị

Nó bắt đầu nhai, mồm hơi nhăn nhăn một chút. Thế rồi vỏ này đến vỏ khác; chẳng mấy chốc đã sạch vèo cả. Hết vỏ rồi đến cùi. Và khi đã ăn xong, nó vỗ vào bụng ra dáng bằng lòng lắm:
- Bây giờ thì con đã khỏe rồi đây!
Gia Bích:
- Đấy con xem! Bố nói có sai đâu! Ở đời không nên lý sự lắm, và cũng không nên kén cá chọn canh. Vì có ai biết trước được cuộc đời người sẽ thay đổi ra sao! Cứ trông bao nhiêu người đó thì đủ biết!



Chương 8

Gia Bích làm cặp chân khác cho Bích cô nô và lão bán cái áo bành tô của mình để mua cho con một quyển sách tập đọc.

Khi không còn bị con ma đói giày vò nữa, Bích nô cô mới than khóc và xin cho có cặp chân khác.
Gia Bích để cho nó khóc và thất vọng trong nửa ngày như thế, để trừng phạt cái tính hung tợn của nó.
- Làm cặp chân khác cho mày làm gì? Để mày bỏ nhà mà đi nữa à?
Bích nô cô vừa khóc vừa nói:
- Con thề với bố từ nay về sau con xin ngoan ngoãn;
- Đứa trẻ nào cũng vậy, mỗi khi muốn được thức gì bao giờ cũng nió một cách như thế cả.
- Con hứa với bố con sẽ đi học, con chăm học để thành một đứa học trò kiểu mẫu.
- Trẻ con đứa nào cũng vậy! Mỗi khi muốn xin được một thứ gì thì cũng nói một kiểu như nhau cả.
- Nhưng con có giống những đứa trẻ khác đâu! Con hơn tất cả chúng nó vì bao giờ con cũng nói thật. Con hứa với bố, con sẽ kiếm một nghề để an ủi bố và giúp đở bố trong lúc tuổi già.

Gia Bích định dùng một chính sách chuyên chế, nhưng thấy Bích nô cô trong tình cảnh ấy, thì động lòng thương, và hai mắt lão nhỏ lệ.
Lão không nói không rằng, lấy đồ nghề và hai mảnh gỗ đoạn ngồi đẽo gọt. Không đầy nửa tiếng đồng hồ, cặp chân đã làm xong. Một cặp chân dong dỏng cao, mạnh khỏe và gân guốc. Lão trổ một cách khéo léo, khác nào một nghệ sĩ thần tình.
Gia Bích nói với Thằng người gỗ:
- Con hãy nhắm mắt lại và ngủ đi!
Bích nô cô nhắm mắt và giả vờ ngủ.

Trong lúc Bích nô cô giả vờ ngủ thì Gia Bích lấy cồn hòa trong một cái vỏ trứng, đoạn dán cặp chân vào chỗ cũ.
Lão dán khéo đến nỗi không ai phân biệt được chỗ nào chắp vá nữa.
Biết hai chân đã ráp xong, Thằng người gỗ nhảy từ trên bàn xuống đất, nhảy nhót như điên cuồng.
- Muốn đền đáp tấm lòng tốt của bố đối với con, con muốn đi học ngay bây giờ để làm vui lòng bố.
- Con là một đứa bé ngoan quá!
- Nhưng muốn đến trường thì con phải có áo quần để mặc chứ!
Gia Bích xưa nay không có lấy một đồng xu dính túi, nên mới nghĩ cách làm cho con một cái áo giấy vẽ hoa, một đôi giày vỏ cây, và một cái mũ bằng ruột bánh.
Bích nô cô chạy đến một cái chậu nước để soi mặt và tự lấy làm hãnh diện lắm.
- Bố trông con có giống một vị đế vương không?
- Giống hệt rồi đấy! Nhưng con ơi con nên nhớ rằng, không phải quần áo đẹp làm mình nên danh, nên giá đâu!

Bích nô cô nói tiếp:
- Nhưng con còn thiếu đồ để đi học.
- Thiếu gì?
- Thiếu một quyển sách vần.
- Con nói phải, nhưng bây giờ bố biết kiếm đâu cho ra?
- Dễ lắm bố ạ. Trong các tiệm sách, bố cứ đến đấy mà mua.
- Nhưng tiền đâu?
- Con làm gì có?
- Bố cũng vậy.

Bích nô cô tính vốn vui vẻ, nhưng bây giờ nó cũng buồn theo. Trên đời này, dù là những trẻ nhỏ cũng vậy, nó biết đâu là những nỗi khổ của sự nghèo nàn.
Gia Bích nhanh nhẩu đứng dậy và nói:
- Con cứ yên tâm!
Thế rồi lão lấy cái áo bành tô cũ kỹ và đã vá nhiều nơi, choàng vào mình, ra khỏi nhà vừa đi vừa chạy.
Chẳng bao lâu thì lão trở về. Khi trở về trong tay lão cầm một quyển sách vần mua cho con, nhưng lão không còn có áo bành tô nữa.
Bây giờ lão chỉ mặc một cái áo sơ mi, mà ngoài trời thì tuyết đang rơi xuống lạnh buốt.
- Áo bành tô của bố đau rồi?
- Bố đã bán mất rồi.
- Sao bố lại bán đi
- Vì bố thấy mặc nóng lắm.
Bích nô cô hiểu rõ cả. Và không sao ngăn nổi tấm lòng bồng bột, nó chạy đến ôm choàng lấy cổ Gia Bích hôn lấy hôn để.


anh sex
truyện sex hay
phim sex hay
truyện ma kinh dị

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét