Trang 4 trong tổng số 14
Chương 9
Bích nô cô bán sách vần để vào xem mấy con người gỗ đóng trò.
Lúc tuyết đã ngừng rơi, Bích nô cô cắp sách vần đến trường. Trong lúc đi đường, trí của nó nghĩ lung tung, xây đấp không biết bao nhiêu mộng đẹp.
Nó tự nói với nó như vầy:
anh sex
truyện sex hay
phim sex hay
truyện ma kinh dị
- Hôm nay đến trường, mình tập cho biết đọc ngay. Qua ngày mai, mình tập viết, ngày kia tập tính toán … Thế rồi nhờ tài nhanh nhẹn, mình kiếm được rất nhiều tiền. Với số tiền ấy, mình mua cho ông bố một cái áo bành tô bằng dạ. Không những là bằng dạ, mà mình mua cho ông bố một cái áo bằng vàng, bằng bạc, nút bằng kim cương. Ông bố của mình được hưởng gì cũng xứng. Chỉ vì muốn sắm cho mình một quyển sách vần để đi học mà ông phải chịu đựng cảnh rét buốt như thế này. Thật chỉ những bậc phụ huynh mới có được cái tinh thần hy sinh ấy.
Nó nghĩ như thế, lòng rất cảm động. Bỗng nghe có tiếng âm nhạc, tiếng kèn và tiếng trống:« tò te, tí te ….bùm … bùm …bùm …».
Nó dừng chân lại, lắng tai nghe. Tiếng nhạc đưa lại từ một con đường chạy băng qua và đưa đến một xứ ở miền biển
- Nhạc gì lạ lùng thế hử? Thật khổ cho mình, thế mà mình lại bị đi học, nếu không thì …
Nó dừng chân nghĩ ngợi:
- Thế nào trong hai con đường, mình cũng phải chọn lấy một. Đi học hoặc nghe nhạc. Thôi hôm nay mình hãy nghe nhạc, qua hôm sau rồi sẽ đi học vậy.
Thế rồi ba chân bốn cẳng, nó chạy theo con đường băng ấy. Càng gần, tiếng nhạc nghe càng rõ hơn: « tò te tí te… bùm …bùm …»
Nó thấy mọi người đứng vây quanh một cái rạp, trên lợp vải đủ các màu sắc.
Nó quay lại để hỏi một đứa bé ở vùng đó.
Thằng kia đáp:
- Mày cứ đọc tấm bảng ấy thì rõ
- Thế nào rồi tao cũng đọc được, nhưng hiện giờ thì tao chưa biết.
- Đồ dốt! Này, tao đọc cho mà nghe nhé! Trên tấm bảng ấy người ta đề mấy hàng chữ đỏ như lửa:
« Một buổi diễn trò NGƯỜI GỖ » rất lớn .
- Diễn lâu mau rồi nhỉ?
- Vừa mới bắt đầu.
- Giá tiền vào cửa bao nhiêu thế?
- Bốn xu.
Bích nô cô bị tính hiếu kỳ thúc giục, không tự kiềm chế được nữa, nói với thằng kia, không một chút ngượng mồm:
- Mày cho tao mưọn bốn xu, qua ngày mai tao sẽ trả lại cho.
Thằng kia nói đùa:
- Tao cho mày còn được nữa là cho mượn! Nhưng hiềm gì hiện nay tao cũng không có.
- Tao bán cho mày cái áo này bốn xu đây!
- Đồ áo bằng giấy, ai mua làm gì mà bán bốn xu? Trời mưa một trận thì ướt thấm đến xương!
- Thế có mua đôi giày này không?
- Giày ấy chỉ để mà chụm chứ được tích sự gì!
- Hay tao bán cái mũ? mày mua mấy xu?
- Ái chà! Cái mũ ruột bánh, chỉ tổ cho chuột đến trên đầu mà gặm.
Bích nô cô thấy vô cùng khổ tâm. Nó chỉ còn một vật cuối cùng nữa để bán, nhưng nó không có can đảm nói ra. Nó ngập ngừng, nó khổ sở. Nhưng cuối cùng nó liền nói:
- Mày mua quyển sách vần này bốn xu không?
Thằng kia trả lời một câu có vẻ suy xét:
- Tao là con nít, tao không mua một vật gì của con nít cả.
- Bốn xu à? Thế thì tao mua quyển sách vần ấy cho.
Nãy giờ có một thằng bán hàng rong nghe lỏm đưọc câu chuyện.
Thế là giá cả xong xuôi, một bên trao tiền, một bên trao sách.
Chỉ khổ cho lão Gia Bích ở nhà đang lạnh run vì rét, chỉ vì lão đã bán cái áo để mua sách vần cho con.
Chương 10
Bọn người gỗ nhận được Bích cô nô là anh em với chúng.
Nên đã đồng thanh hoan hô Bích nô cô.
Nhưng Nuốt Lửa đi đến và Bích nô cô gặp hoạn nạn
Lúc Bích nô cô bước chân vào rạp những con người gỗ, thì một cuộc biến đổi bắt đầu.
Màn đã kéo lên và tuồng đã diễn. Trên sân khấu, thằng hề bận áo lát chả và thằng gù lưng đang gây lộn với nhau. Thường thường thì nó bạt tai và lấy gậy để choảng nhau. Đứng xem ở dưới, dân chúng cười nức nở khi nghe mấy người gỗ múa men và cãi lộn nhau như người thật đang lúc tranh biện.
Nhưng trong lúc ấy thì tự nhiên thằng hề không tiếp tục đóng trò nữa mà lại quay về phía khán giả, chỉ về phía một người đứng xem ở dưới.
- Trời ơi! Tôi ngủ hay thức đây? Có phải Bích nô cô đấy không?
Thằng gù lưng quả quyết:
- Chính Bích nô cô đấy!
Mấy người gỗ khác:
- Chính thật đấy mà!
Thế là chúng bỏ buồng hát, chạy ra và cùng la lớn một loạt:
- Chính Bích nô cô, Chính Bích nô cô … Bích nô cô vạn tuế…
Thằng hề nói:
- Đến đây Bích nô cô! Chúng ta đều là anh em gỗ với nhau cả! hãy lại đây mà quấn quýt lấy nhau.
Đối với những lời thân ái ấy, Bích nô cô chạy từ dưới đất lên dẫy ghế hàng đầu, bước lên đầu ông nhạc trưởng và xuất hiện giữa khán đài. Thật không thể nào tưởng tượng được. Bọn người gỗ chạy đến ôm lấy Bích nô cô, vuốt ve nó và bày tỏ không biết bao nhiêu cử chỉ thân mật nữa. Một cảnh tượng vô cùng cảm động.
Những khán giả đứng xem thấy tấn tuồng không diễn nữa thì la ó lên:
- Hãy diễn cho xong vỡ tuồng! Hãy diễn tiếp cho rồi.
Tiếng ồn ào mỗi lúc một tăng, bọn người gỗ đáng lẽ phải đóng nốt cho xong vỡ tuồng lại hò hét ầm ỹ. Chúng đặt Bích nô cô lên vai và cồng kềnh đi.
Ngay lúc ấy thì ông chủ gánh hát đến. Ông ta người đẫy đà, mặt mày xấu xí. Chỉ trông thấy cũng đủ khiếp.
Ông có bộ râu ghê tởm đen như mực, dài đến chấm đất. Mỗi lần chân bước tới lại giẫm phải râu.
Khi ông chủ của bầy người gỗ tiến tới thì cả đoàn đều im bặt, không ai dám thốt một lời.
anh sex
truyện sex hay
phim sex hay
truyện ma kinh dị
Tiếng ruồi bay tưởng cũng nghe rõ.
Đám người gỗ đều cầm cập run lên như những chiếc lá trước cơn gió thổi.
Ông chủ gánh hát cất giọng ồ ồ như tiến quỷ sứ đang nghẹt mũi:
- Tại sao mày lại làm náo động cả rạp hát của tao như thế?
- Thưa đại vương, không phải lỗi tại con.
- Im! Chiều nay bọn ngươi sẽ biết!
Khi vỡ tuồng tiếp tục diễn xong, ông chủ đi xuống nhà bếp. Bấy giờ vào lúc sữa soạn bữa ăn. Một con cừu đang quay trên lò lửa. Vì thiếu củi để quay cho thật chín, thật vàng, ông Nuốt Lửa mới gọi thằng hề và thằng gù lưng đến mà bảo:
- Đem thằng người gỗ đến đây cho tao. Hiện tao đang treo cổ nó trên một chiếc đinh. Chừng như thứ gỗ thằng ấy khô và đượm lắm. Tao chắc bỏ nó vào đây mà đốt để quay thì thật tuyệt.
Thằng hề và thằng gù lưng đang còn lưỡng lự, nhưng khi trông thấy cặp mắt hung dữ của ông chủ, thì chúng liền ngoan ngoãn vâng lời, và chỉ trong chốc lát, chúng đã trở lại nhà bếp, tay ẵm Bích nô cô. Bích nô cô đang quằn quại như con lươn vừa ra khỏi mặt nước. Nó kêu cầu cứu với một giọng thất vọng:
- Bố ơi! Bố thân mến của con ơi! Bố cứu con với, con không muốn chết, con không muốn chết!
Chương 11
Bích nô cô được Nuốt Lửa tha khỏi chết.
Nó lại cứu sống được thằng hề bạn nó.
Ông chủ rạp, bộ tịch hung tợn, ghê gớm nhất là bộ râu. Nó giống cả một cái khăn bàn, che từ trên ngực xuống đến chân. Nhưng thật ra ông không phải là người độc ác. Chứng cớ là khi nghe Bích nô cô vùng vẫy kêu la:
- Con không muốn chết, con không muốn chết!
Thì ông cảm động vô cùng và thương xót nó.
Cố nén một lúc, nhưng sau không thể dừng được, ông liền hắt hơi mấy cái rõ hơn.
Nãy giờ thằng hề đứng một xó, gập đôi mình lại và buồn hiu như cây liễu rũ, nay nghe tiếng hắt hơi, nó bỗng vui vẻ và nghiêng về phía Bích nô cô bảo nhỏ:
- Bạn mình ơi! Điềm lành rồi đấy! Chủ tao hắt hơi nghĩa là chủ tao cảm động, chủ tao thương hại bạn mình. Thế là bạn mình thoát nạn rồi đó!
Ai cũng biết rằng người đời mỗi khi cảm động thường hay khóc, hoặc giã vờ chùi nước mắt, nhưng Nuốt Lửa, trái lại, có một cái tật là hay hắt hơi. Đó cũng là một cách như bao nhiêu cách khác để tỏ cho những kẻ chung quanh biết tấm lòng đa cảm của mình.
Sau khi hắt hơi xong, ông chủ gánh hát vẫn làm ra bộ dữ tợn hỏi Bích nô cô:
- Hãy còn khóc nữa thôi? Tiếng kêu la của mày làm tao khó chịu cả bao tử, tuột tao như quặn đau! Ách xì! … Ách xì!...
Ông hắt hơi liên tiếp hai lần nữa.
- Cầu trời phù hộ cho đại vương.
- Bố mày còn sống chứ?
- Bố con còn sống. Mẹ con thì chưa bao giờ con biết đến.
- Nếu tao ném mày vào lửa thì chắc là bố mày đau khổ lắm nhỉ? Tao thương hại cho mày! Ách xì!... Ách xì! …. Ông lại hắt hơi luôn ba lần nữa.
- Cầu trời phù hộ cho đại vương.
- Cám ơn! Nhưng mà mày cũng thương tao với chứ! Tao không có củi để quay cừu đây này! Mày đã làm cho tao thương hại tình cảnh mày thì tao tha cho mày đó. Nhưng nếu tha cho mày thì tao cũng phải bắt một thằng người gỗ khác trong đoàn ca kịch của tao để thay vào.Cảnh sát đâu?
Nghe gọi, hai viên cảnh sát bằng gỗ cao và gầy, đầu đội mũ, tay cầm gươm chạy lại;
Nuốt Lửa cất giọng ồ ồ nói:
- Bắt thằng hề này, trói cổ nó lại và ném vào lửa. Tao muốn cừu quay cho thật chín.
Hãy tưởng tượng thằng hề trong lúc ấy, nó khiếp quá lăn dài ra đất. Bích nô cô thấy thế, quỳ xuống chân ông chủ gánh hát khóc sướt mướt, đến nỗi ướt cả chòm râu của ông ta. Nó rên rĩ:
- Xin ông hãy rộng lòng thương xót.
Nuốt Lửa:
- Ở đây không có ai là ông cả.
- Xin đại nhân rộng lòng thương xót.
Nuốt Lửa:
- Ở đây không có ai là đại nhân cả.
- Xin Cụ Lớn rộng lòng thương xót.
Nghe hai tiếng “Cụ Lớn”, ông chủ gánh hát há rộng mồm ra. Bây giờ trông ông có vẻ hiền hậu và bặt thiệp lắm. Ông nói với Bích nô cô:
- Con muốn gì nhỉ?
- Xin Cụ Lớn rộng lòng tha cho thằng hề này.
- Không thể nào tha cho nó được. Vì tao đã tha mày thì tao phải bỏ nó vào lò để quay cho chín cừu của tao!
Bích nô cô đáp một giọng tự phụ:
- Thế thì đã có cái mũ bằng ruột bánh này!
Nó vừa nói vừa ném mũ xuống đất:
- Việc phải thì phải làm chứ! Cảnh sát đâu? Trói cái mũ này lại bỏ vào bếp cho tao! Để cho một người bạn của tao phải chết thì thật là vô lý.
Những lời ấy, nói với một giọng hùng dũng, mạnh mẽ khiến cho những đám người gỗ có mặt tại đó cũng phải rơi lệ.
Nuốt Lửa, ban đầu cố giữ nét mặt lạnh lùng như băng tuyết, nhưng lần lần cũng cảm động và hắt hơi luôn bốn năm lần, đoạn đưa hai tay ra vẫy Bích nô cô đến:
- Con là một đứa bé ngoan lắm! Hãy lại đây mà ôm lão
Bích nô cô chạy lại và như một con sóc, nó leo lên chòm râu của ông chủ hát và hôn một cái vào chót mũi của ông ta.
Thằng hề hỏi một giọng nho nhỏ:
- Thế con cũng được tha chứ?
- Ừ! Mày cũng được tha.
Ông lắc đầu và thở dài:
- Thôi được! Hôm nay tao hãy tạm ăn thịt cừu sống vậy. Nhưng lần khác chúng bây hãy coi chừng! Đứa nào rơi vào tay tao thì phải biết!
Cái tin ân xá ấy đưa ra, tất cả bọn người gỗ đều kéo cả ra sân khấu, thắp đèn lên như một buổi dạ hội và cùng vui đùa nhảy nhót với nhau mãi đến trời sáng hẳn cũng vẫn còn nhảy.
anh sex
truyện sex hay
phim sex hay
truyện ma kinh dị
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét