Trang 8 trong tổng số 14
Chương 21
Bích nô cô bị một bác nhà quê tóm được, và bắt nó làm chó để giữ chuồng gà.
Bích nô cô la khóc, cầu trời khẩn Phật, nhưng những giọt nước mắt, những tiếng rên la đều vô hiệu. Chung quanh không có lấy một người qua lại.
Đêm đến, phần vì cái bẫy siết mạnh lấy chân, phần nỗi lo sợ một thân một mình giữa cánh đồng rộng, khiến nó mất cả can đảm suýt ngất đi.
Bỗng nó thấy một con đom đóm bay ngang qua đầu. Nó gọi lại và nói:
- Đom đóm ơi! Hãy làm phúc cứu tôi với!
Đom đóm đáp:
anh sex
truyện sex hay
phim sex hay
truyện ma kinh dị
- Tội nghiệp cho ngươi chưa! Sao ngươi lại để cho sa chân vào bẫy sắt thế?
- Chỉ vì tôi vào cánh đồng này để hái mấy trái chùm nho.
- Nho ấy của ngươi à?
- Không!
- Thế thì ai bảo ngươi xoáy của kẻ khác làm gì?
- Tại tôi đói quá.
- Đói không phải là một lý do để chiếm đoạt của kẻ khác.
- Chính thế! Lần sau tôi không dám vậy nữa.
Trong lúc ấy câu chuyện bị cắt đứt vì có tiếng động nhè nhẹ gần đấy.
Đó là bác nhà quê, chủ cánh đồng, đang rón rén đi đến xem thử ban đêm có con chồn nào bắt gà bị sa bẫy không! Nhưng bác ta hết sức ngạc nhiên, khi lấy cây đèn dấu trong áo tơi ra để soi, thì không phải là một con chồn mà một thằnh ranh con.
Bác nỗi giận nói:
- Đồ quân ăn trộm! Chính mày đã bắt gà của tao phải không?
- Tôi à? Không phải đâu!
Bích nô cô vừa đáp, vừa khóc. Tôi chỉ đến đây để hái một vài chùm nho mà thôi.
- Đứa nào trộm nho được thì cũng trộm gà được. Tao sẽ cho mày một bài học để mày có thể nhớ suốt đời.
Ông ta tháo bẫy ra, chụp cổ Bích nô cô đem về như xách một con cừu vậy.
Khi đi đến trước vựa lúa, ông ta ném Bích nô cô xuống đất, đạp một chân lên vai nó và nói:
- Bây giờ đã khuya mất rồi, tao đi ngủ đã, ngày mai rồi sẽ hay. Trong khi chờ đợi nên xử trí như thế nào, mày hãy tạm canh gác thay thế con chó của tao nó vừa chết trong ngày hôm nay.
Nói thế, ông tròng vào cổ nó một cái vòng lớn có gai nhọn bằng đồng và cột thật chặt để nó không thể nào tháo ra được.
Nơi chiếc vòng ấy có buộc một sợi xích dài và dây xích này lại đóng lên tường.
Bác nhà quê bảo nó:
- Đêm nay nếu trời mưa thì mày vào trong cái cũi gỗ này mà nằm. Trong cái cũi hiện còn nhiều rơm. Con chó của tao xưa nay vẫn ngủ ở đó. Nếu có trộm đến thì phải chống tay mà sủa nghe không?
Dặn dò xong, ông ta đóng cửa và khóa lại kỹ lưỡng, còn Thằng người gỗ thì nằm trước cửa thập tử nhất sinh vì nó vừa lạnh, vừa sợ, vừa đói. Thỉnh thoảng nó lại thử đưa tay ra tháo cái vòng đang siết lấy cổ nó. Nó rên rĩ:
- Thật tốt phúc cho mình chưa! Mình muốn làm một đứa liều lĩnh, một đứa ma cà bông, mình muốn đi theo quân vô lại, nhưng mình lại luôn luôn bị rủi ro. Nếu như mình là một đứa bé ngoan ngoản như bao nhiêu đứa trẻ khác, nếu mình can đảm đến trường học tập, nếu cứ ở mãi với ông bố thì bây giờ có đâu lại phải nằm ở giữa cánh đồng làm chó canh cửa cho một bác nhà quê! Nếu kiếp sau mà mình ra đời … Bây giờ thì chậm mất rồi. mình phải kiên nhẫn mà chịu đựng.
Sau những lời rên rĩ suốt tự thâm tâm của nó, nó lại chun vào trong cũi chó mà ngủ.
Chương 22
Bích nô cô khám phá ra bọn trộm nên được tha.
Nó ngủ ngon lành như thế đã được hơn hai tiếng đồng hồ, thì khoảng nửa đêm, nó thức giấc và nghe có tiếng thì thầm nho nhỏ, những tiếng là lạ ở cạnh vựa lúa.
Bích nô cô đưa mũi ra ngoài cửa thì trông thấy bốn con vật lông đen sẫm giống như bốn con mèo đang họp hội nghị.
Nhưng không phải là mèo, mà là những con chồn, một loài thú ăn thịt, thích xực trứng gà và thịt gà non.
Một con chồn tách riêng ra khỏi mấy con kia để đi đến cũi chó và hạ thấp giọng nói:
- Chào bác Mê nê la.
Thằng người gỗ đáp:
- Tao không phải là Mê nê la.
- Thế ngươi là ai.
- Tao là Bích nô cô.
- Bác làm gì ở đây?
- Tao làm chó để giữ nhà.
- Thế thì Mê nê la đâu rồi? Con chó hiền lành thường nằm ở đây để giữ nhà đâu rồi?
- Nó vừa chết sáng mai này.
- Chết! Tội nghiệp chưa! Thật là một con chó hiền lành. Còn bác, trông diện mạo của bác, chắc bác cũng là một con chó đáng khen đó!
- Xin lỗi! tao không phải là chó!
- Thế bác là ai?
- Tao là một thằng người gỗ.
- Và bác làm chó để giữ nhà phải kkhông?
- Vì người ta muốn trừng phạt tao.
- Thế thì tốt lắm! Tôi thỏa thuận với bác điều này cũng như tôi đã thỏa thuận với Mê nê la ngày trước. Chắc bác không có điều gì đến nỗi phải phàn nàn đâu!
- Thỏa thuận về việc gì thế?
- Cứ như mấy lần trước, mỗi tuần tôi đến đây một lần để viếng cái chuồng gà này. Chúng tôi bắt tám con thì chỉ ăn có bảy, còn một để phần bác. Lẽ cố nhiên là bác phải giả vờ ngủ, và đừng sủa để đánh thức lão nhà quê dậy.
- Trước đây các ngươi đã thi hành mưu kế ấy đối với Mê nê la à?
- Vâng, chúng tôi với Mê nê la vẫn thỏa thuận với nhau như thế. Bác cứ ngủ yên. Trước khi ra về thế nào chúng tôi cũng để lại đây, ở trước cái cũi này, một con gà mái tơ to béo, vặt lông rồi để bác xơi buổi sáng. Sao? bác có đồng ý không?
- Đồng ý chứ!
Bích nô cô gục gặc cái đầu như có ý dọa nạt và nói:
- Chốc nữa sẽ biết tay ông!
Lúc bốn con chồn đã chắc mẩm về công việc của mình, chúng liền thẳng đến chuồng gà bên cạnh cũi chó, lấy móng chân và răng để mở cửa chuồng, rồi cứ con này đến con khác lần lượt chui vào.
Lúc chúng đã vào hết rồi, bỗng nhiên nghe cánh cửa đóng sầm một tiếng rất mạnh.
Chính Bích nô cô đã đóng cửa. Không những đóng mà nó lại còn lấy một viên đá rất lớn chắn ra ngoài cho được chắc chắn. Rồi thì nó cất tiếng sủa. Nó sủa in hệt một con chó.
Nghe tiếng sủa, bác nhà quê nhảy xuống giường, xách súng chạy ra cửa sổ hỏi:
- Có gì lạ không?
Bích nô cô đáp:
- Dạ có trộm.
- Chúng nó ở đâu?
- Ở trong chuồng gà.
- Tốt! Tao ra ngay bây giờ.
Trong nháy mắt, bác nhà quê đã đi ra, chui ngay vào chuồng gà bắt bốn con chồn bỏ vào bị và cất giọng vui vẻ nói với chúng:
- Thế là chúng bây sa vào tay tao. Cũng muốn trừng phạt chúng bây nhưng tao không phải là người độc ác. Đến ngày mai, tao xách chúng bây ra tiệm ăn để họ nấu chúng bây như nấu thỏ. Thật là danh giá cho chúng bây quá!
Đoạn bác ta đến gần Bích nô cô vuốt ve nó và trong câu chuyện, bác ta hỏi:
- Sao mày lại tìm ra được cuộc âm mưu của mấy tên trộm ấy? Còn con Mê nê la, con chó trung thành của tao, lại không hay biết gì cả?
Bích nô cô định thuật lại những điều nó đã hiết, chuyện ký kết giữa con chó và mấy con chồn, nhưng khi nghĩ lại con chó đã chết rồi thì nó tự bảo:
- “Tố cáo những người đã chết, phỏng có ích gì? Những kẻ đã chết, tốt hơn là để cho họ an thân.”
- Lúc bọn chồn đến vựa lúa thì mày còn thức hay ngủ.
Bích nô cô đáp:
- Tôi ngủ, nhưng những tiếng thì thầm của chúng đã đánh thức tôi dậy. Một con trong bọn đến nói với tôi như vầy: “Nếu bác hứa với tôi là nằm im không sủa để đánh thức chủ bác dậy thì ngày mai chúng tôi sẽ biếu bác một con gà thật béo đã vặt trụi lông rồi.” Ông đã nghe rõ chưa? Nó cả gan dám gạ với tôi những điều như vậy! Tôi nói để ông biết rằng, tuy là một thằng người gỗ mặc lòng, tính xấu gì thì xấu, chứ tôi không bao giờ lại chịu hạ mình thông đồng với bọn bất lương.
- Mầy là một đứa trẻ tốt! Bác nhà quê vỗ vai nó nói như thế! Những tính tốt ấy đã làm nên danh, nên giá cho mày. Và muốn tỏ lòng vui vẻ của tao, tao cho mày trở về nhà ngay từ bây giờ.
Nói xong, bác nhà quê tháo cái vòng tròng chó.
Chương 23
Bích nô cô than khóc cái chết của nàng tiên tóc xanh và nó gặp một con bồ câu đưa nó đến bờ bể.
Bích nô cô không còn thấy cái vòng nặng nề và nhơ nhuốc đè lên cổ nữa, nó sung sướng chạy băng qua cánh đồng một mạch để đến con đường đưa thẳng tới nhà bà tiên. Khi đến con đường lớn rồi, nó ngoảnh lui để nhìn cánh đồng, nó nhận thấy khu rừng mà nó đã rủi ro gặp phải con Chồn và con Mèo.
Trong lùm cây nó nhìn thấy đọt cây sồi mà nó đã bị treo cổ. Nó đưa mắt nhìn khắp tứ phía, nhưng không sao tìm thấy nhà bà tiên tóc xanh.
Nó bỗng thấy một cảm giác buồn rầu tràn ngập tâm hồn nó. Nó chạy rất nhanh đến chỗ mà trước kia cái nhà trăng trắng đã dựng lên. Nhưng nhà đã không còn nữa. Trên một phiến đá cẩm thạch có khắc mấy hàng chữ đau đớn như sau:
anh sex
truyện sex hay
phim sex hay
truyện ma kinh dị
Ở đây
Nàng tiên tóc xanh
Đã âu sầu mà chết
Vì thằng em là Bích nô cô
Đã bỏ nàng trơ trọi một mình
Các em thử nghĩ lúc mà nó lẩm bẩm đọc được mấy dòng chữ ấy thì nó sẽ ra sao?
Nó úp mặt xuống phiến đá, hôn lấy hôn để tấm đá trên mồ và khóc nức nở.
Nó khóc cả đêm. Qua hôm sau trời sáng, nó cũng vẫn còn khóc. Nó khóc đến nỗi cạn cả suối lệ.
Tiếng than khóc của nó vang lên khiến đồi núi chung quanh vang động những tiếng dội.
Nó vừa khóc vừa nói:
- Nàng tiên thân mến của tôi ơi! Sao chị lại chết? Sao em không chết để thay chị? Em thì độc ác mà chị thì hiền lành. Bố em hiện nay ở đâu? Nàng tiên ơi! Em tìm bố em ở đâu bây giờ? Em muốn luôn luôn ở với bố em và không muốn xa người nữa. Không bao giờ! Không bao giờ xa người nữa. Nàng tiên ơi! Nàng chưa chết phải không? Nàng hãy nói với tôi như thế! Nếu quả thật chị yêu thương em, chị yêu mến đứa em em bé nhỏ của chị thì chị hãy sống lại. Trông thấy em một thân một mình bị đời ruồng bỏ, chị không đau lòng sao? Nếu bọn cướp trở lại, chúng treo cổ em lên cành cây sồi lần nữa thì em phải chết mà thôi. Một mình trên cõi đời, em biết làm thế nào bây giờ? Giờ đây em mất cả bố lẫn chị, ai sẽ nuôi dưỡng em? Hay hơn, trăm lần hay hơn là em cũng chết theo chị.
- Vâng em muốn chết ….hu … hu … hu …
Than khóc như thế, Bích nô cô đưa tay lên bức tóc, nhưng những sợi tóc của nó bằng gỗ nên nó không thể nào luồn tay vào.
Trong lúc ấy một con bồ câu bay ngang trên đầu nó, cặp cánh giương rộng ra, đứng lại trên cao và hỏi:
- Ngươi làm gì ở đây vậy?
- Ngươi không thấy sao? Ta đang khóc đây?
Bích nô cô nghe nói, ngẩn đầu lên nhìn và đưa tay áo để lau nước mắt.
Bồ câu lại nói:
- Trong đám bạn bè của ngươi, hoặc giả có người nào biết thằng người gỗ tên Bích nô cô không?
Thằng người gỗ vội vàng đứng dậy.
- Bích nô cô là ta đây!
Nghe trả lời thế, Bồ câu hạ cánh xuống đất. No to bằng cả một con gà Tây.
Bồ câu lại hỏi:
- Ngươi có biết ông Gia Bích không?
- Biết lắm chứ! Bố của ta đấy! Chắc ông có nói chuyện ta với ngươi chứ? Ông vẫn còn sống chứ? Khổ quá! Ngươi hãy trả lời cho ta biết! Ông vẫn còn sống chứ?
- Tôi đặt ông ta xuống bờ biển đã được ba hôm nay rồi.
- Lúc đó ông ta làm gì?
- Ông ta làm một chiếc ghe con để vượt ra biển. Tội nghiệp cho ông ta! Đã bốn tháng nay, ông tìm người khắp nơi. Vì tìm chưa được ngươi nên trong trí ông định tìm ngươi ở cả những xứ xa xôi hơn, tận bên tân thế giới.
Bích nô cô lo lắng hỏi:
- Từ đây đến bờ biển đó mất bao nhiêu cây số?
- Hơn một nghìn.
- Bồ Câu ơi! Một nghìn cây số! Nếu có được cặp cánh như ngươi thì sung sướng biết bao nhiêu!
- Nếu ngươi muốn đi với ta, thì ta chở ngươi đi!
- Sao?
- Cỡi lên lưng ta như cỡi ngựa. Nhưng ngươi có nặng lắm không?
- Nặng à? Không. Tôi nhẹ như một ngọn lá.
Không đợi Bồ câu nói gì thêm. Bích nô cô nhảy lên lưng, bỏ bên này một chân, bên kia một chân, như những người cỡi ngựa, và sung sướng la lên:
- Ê ngựa phi mau! ta muốn đến nơi cho chóng.
Bồ câu cất cánh bay, và chỉ trong khoảnh khắc thì đã cao vút đến từng mây.
Vì bay cao một cách lạ lùng, Bích nô cô tò mò muốn ngoảnh nhìn lui cho biết, nhưng nó sợ quá và ngợp quá. Muốn cho khỏi té, nó lấy tay quàng cổ Bồ câu …
Chiều lại Bồ câu nói:
- Tôi khát quá!
Bích nô cô tiếp lời:
- Còn ta đói quá.
- Chúng ta hãy dừng lại ít lâu ở chuồng bồ câu này rồi hãy đi. Ngày mai, lúc rạng trời, chúng ta sẽ đến bờ biển.
Chúng vào trong một cái chuồng bồ câu bỏ trống, chỉ có một cái chậu đầy nước và một cái hộc đựng đậu xanh.
Bích nô cô vốn không ưa thứ đậu ấy, chỉ nghe nói đến cũng đủ khiến nó lộn ruột và khó chịu ở bao tử rồi. Nhưng hôm đó nó ăn đến kềnh hông.
Ăn sắp xong, nó ngoảnh lại nói với bồ câu:
- Ta không ngờ thứ đậu này lại ngon đến thế!
- Nên biết rằng: khi cơn đói nổi lên và không có gì để ăn thì đậu xấu cũng hóa ngon. Những kẻ đói không biết gì là kén chọn, không biết gì là món nọ món kia.
Cả hai đánh một giấc ngủ ngăn ngắn rồi lại khởi hành.
Qua ngày mai, chúng đến cạnh bờ biển.
Bồ câu đặt Bích nô cô xuống đất, và không cần đợi nghe lời cảm tạ, đối với hành vi tốt đẹp của nó, liền vỗ cánh bay đi.
Trên bờ biển người rất đông, đang nhìn ra ngòai khơi mà khoa tay múc chân và hò hét.
Bích nô cô hỏi một người đàn bà:
- Có việc gì thế hử bà?
- Một ông bố đáng thương vừa lạc mất đứa con. Ông ta muốn đi trên một chiếc ghe bé nhỏ, vượt bể ra khơi để tìm nó. Nhưng vì bể sóng lớn quá nên ghe đã chìm.
Kìa kìa! Em có trông thấy không? Ngay đầu ngón tay của ta đó.
Bà già chỉ một chiếc ghe con vì xa quá nên trông chỉ còn bằng vỏ trái bồ đào, trong thuyền có một người hết sức nhỏ.
Bích nô cô trông theo, và khi đã nhìn kỹ, đu đớn kêu lên:
- Bố tôi! Chính bố tôi!
Chiếc ghe bị sóng đáng trồi lên dập xuống. Bích nô cô dựa mình vào mỏm đá, miệng gọi bố không ngớt. Nó kiếm đủ cách để ra hiệu, dùng tay, dùng mùi xoa, lại dùng cả mũ nữa.
Gia Bích mặc dù đã ra xa, nhưng vẫn biết con đang gọi mình, nên ông cũng đưa mũ để chào lại và cố ra dấu cho con biết là mình muốn trở vào bờ, nhưng sóng to quá nên không thể nào chèo trở vào được.
Bỗng một ngọn sóng lớn nổi lên và chiếc ghe biến mất tăm dạng.
Mọi người chờ chiếc ghe trồi lên mặt nước, nhưng không bao giờ ghe còn trồi lên nữa.
Những người trên bờ đồng thanh nói:
- Rõ tội nghiệp cho ông ta!
Họ đọc một bài kinh cầu nguyện, đoạn ai về nhà nấy. Nhưng họ nghe một tiếng kêu la thất vọng. Khi quay lại thì thấy một đứa bé từ trên mỏm đá vừa la vừa nhảy xuống biển:
- Tôi muốn đi cứu bố tôi!
Bích nô cô vì bằng gỗ nên nổi một cách dễ dàng. Nó lội như cá.
Khi thì ngọn sóng nhận chìm nó xuống, khi nó trồi nên khỏi mặt nước một cánh tay, hoặc một cái chân, nhưng rất xa bờ!
Thế rồi người ta không trông thấy nó nữa. Nó không còn nổi lên mặt nước như trước.
- Tội nghiệp cho thằng bé!
Những người đánh cá trên bờ biển la lên thế. Họ đọc một bài kinh cầu nguyện rồi ai về nhà nấy.
anh sex
truyện sex hay
phim sex hay
truyện ma kinh dị
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét